Hùng Ưng không trả lời Ôn Văn, chỉ nhanh chóng tiếp cận Ôn Văn, một móng vuốt chộp về phía ngực anh.

Phong cách chiến đấu của Hùng Ưng hiện giờ giống như một con thú ăn thịt hung dữ mạnh mẽ, sức mạnh và tốc độ so với trước đó không phải chỉ mạnh hơn bậc!

Thế nhưng mức độ gia tăng này chỉ làm Ôn Văn hơi kinh ngạc một chút mà thôi, anh không hề bối rối chút nào, bởi vì anh hoàn toàn nắm chắc mình có thể bắt được Hùng Ưng.

Ôn Văn dễ dàng dùng tay đẩy cổ tay Hùng Ưng, tiếp đó một cước đá vào ngực Hùng Ưng, đạp cậu ta bay ra ngoài.

Sau đó Ôn Văn lấy ra một khối đá lửa kỳ quái, búng tay một cái, dùng khả năng của dê yêu hút dưỡng khí phun ra ngọn lửa hừng hực hướng về phía Hùng Ưng!

"Nhiệt độ của ngọn lửa này cực cao, chắc hẳn cậu ta sẽ bị thương một chút đi."

Ôn Văn đã cố gắng khống chế nhiệt độ của ngọn lửa, đề phòng nó làm bỏng mắt Hùng Ưng.

Nhưng khi ngọn lửa tan hết, Ôn Văn nheo nheo mắt, bởi vì Hùng Ưng căn bản không bị tổn hại chút nào!

Sân bóng ở khu Hoa Phủ thường đều là nhân tạo, cỏ và đất đều là nhựa và hạt nhựa, mà xung quanh Hùng Ưng đã cháy đen, số hạt nhựa kia đã bị thiêu thành đống tỏa ra mùi khét lẹt khó ngửi.

Hùng Ưng đứng ở trung tâm, quần áo trên người bị đốt rụi lộ ra cơ thể quái vật, vảy đỏ ngầu và đầu lâu dữ tợn, đôi mắt vàng ươm, đôi cánh rồng thật to ở phía sau, miệng và cơ thể không ngừng bốc ra khói trắng.

Ôn Văn nhìn tạo hình của Hùng Ưng, tấm tắc kỳ lạ nói: "Đây đúng là một con rồng lửa nhỏ phương tây, khó trách cậu lại đặt biệt hiệu của mình là Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, có điều như vậy cũng tốt, cậu càng mạnh thì tôi lại càng thích."

Trước đây khi thực lực của Ôn Văn còn yếu, suýt chút nữa đã bị con rồng sấm sét trên núi Tề Linh diệt gọn, hiện giờ anh muốn xem thử xem năng lực chiến đấu của rồng phương tây và rồng phương tây khác nhau chỗ nào.

Sau khi biến thành dáng vẻ này, Hùng Ưng hướng về phía Ôn Văn há rộng miệng, một ngọn lửa nóng hừng hực phun ra ngoài, lúc ngọn lửa từ miệng Hùng Ưng phun ra chỉ có kích cỡ một quả bóng, khi tới trước mặt Ôn Văn còn một mét thì biến thành một trụ lửa to cả mét!

Ôn Văn cười he he, kiếm dài trong tay vung lên chém một đạo hàn băng về phía Hùng Ưng, băng và lửa đụng nhau sinh ra một lượng hơi nước lớn màu trắng.

Thanh kiếm trong tay Ôn Văn từng là vũ khí của quái vật cấp Tai Nạn thượng tự, cộng thêm sức mạnh của bản thân Ôn Văn kích phát, hàn băng phóng ra đủ để so sánh với ngọn lửa của Hùng Ưng.

Va chạm qua đi, Hùng Ưng từ trong làn khói lao ra, khớp xương trên người phừng lên ngọn lửa, cấp tốc xông tới chỗ Ôn Văn.

Mà Ôn Văn mang theo biểu tình hưởng thụ, dùng năng lượng màu tím đen bao trùm cơ thể, hai tay giang rộng như đang hoan nghênh Hùng Ưng tấn công.

Thật ra cho dù biến thành rồng lửa thì thực lực của Hùng Ưng vẫn kém Ôn Văn xa tít tắp.

Nhưng bởi vì Ôn Văn muốn hưởng thụ chiến đấu nên cố ý dùng năng lực của Nhan Bích Thanh hạ thấp năng lực của mình, duy trì tiêu chuẩn tương đương với Hùng Ưng, như vậy anh có thể hưởng thụ chiến đấu tốt hơn.

Sau khi biến thành dáng vẻ này, cách chiến đấu của Hùng Ưng còn trúc trắc hơn cả trước kia, vì thế bị Ôn Văn có sức mạnh tương đương dễ dàng đè ép.

Thế nhưng Ôn Văn vẫn có thể cảm giác được Hùng Ưng đang nhanh chóng quen thuộc với sức mạnh của mình, bình thường cứ lần trước không chặn nổi đòn tấn công nhưng lần tiếp theo có thể vững vàng tiếp được.

Xử lý xong ba tên tinh linh đùa dai, Trường Tôn Cảnh liền chạy tới hiện trường, nhìn hiện trường chiến đấu của hai người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa giống như hiện trường tai nạn mà không khỏi bật cười chua xót.

Trường Tôn Cảnh cân nhắc tới thực lực của mình một chút, sau đó đàng hoàng đứng ở bên đường biên sân bóng, hắn biết nếu mình nhúng tay vào, cho dù không ai nhắm vào hắn thì hắn vẫn bị ngộ thương mà thôi.

Vì thế Trường Tôn Cảnh chỉ có thể chờ kết quả, sau đó mới nghiêm túc nói chuyện với Hùng Ưng.

Có áp lực chiến đấu nhất định làm nhiệt huyết Hùng Ưng sôi trào, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng trạng thái này chiến đấu, cũng là lần đầu tiên có thể không cần lo lắng giao chiến với đối thủ, không quản mình tấn công thế nào, đối phương vẫn rất thành thạo phản ứng.

Mà trong chiến đấu, Ôn Văn cũng phát hiện Hùng Ưng khó chơi, mỗi khi anh tìm được sơ hở của người này, chuẩn bị bắt lấy cậu ta thì sức mạnh, tốc độ và năng lực phản ứng của Hùng Ưng đều bùng nổ không hợp với lẽ thường, làm hắn thoát khỏi đòn tấn công của Ôn Văn.

Loại bùng nổ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau khi giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm sẽ biến mất.

Nếu như Hùng Ưng có thể vẫn luôn duy trì trạng thái này thì cho dù Ôn Văn dốc toàn lực ứng phó thì đối phó với Hùng Ưng cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thật ra sự khác thường mà Ôn Văn cảm nhận được là một năng lực của Hùng Ưng, tên của nó là 'cùng đường bùng nổ'.

Trước khi gặp phải nguy hiểm đủ để làm Hùng Ưng hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu thì cậu ta sẽ tự động tiến vào trạng thái này, các chỉ số cơ thể đều tăng lên một cách bùng nổ, làm cậu ta thoát khỏi nguy hiểm.

Hùng Ưng có thể nhiều lần thoát được thợ săn thành phố Khánh Xuyên vây bắt cũng là nhờ vào năng lực này, năng lực này có thể coi là thần kỹ khi chiến đấu với cùng cấp.

Vì thế Hùng Ưng có được năng lực này làm Ôn Văn lại càng tận tình hưởng thụ cuộc chiến hơn.

Thế nhưng đánh đánh một hồi thì Ôn Văn phát hiện không thú vị, trận chiến này giống như hoàn toàn không có kích thích gì cả.

Anh đơn giản quan sát một chút thì phát hiện thằng nhãi Hùng Ưng này thế mà lại đang nương tay với mình!

Tấn công của Hùng Ưng thoạt nhìn hung hãn không gì sánh bằng nhưng tất cả chỉ vì muốn kiềm chế Ôn Văn là chính, cho dù đánh trúng Ôn Văn thì cao lắm cũng chỉ là bầm dập mặt mũi mà thôi.

Vì thế Ôn Văn lui về sau mười mét, nhíu mày nói: "Đừng nương tay, cứ tung hết sức mà đánh, tôi không tới mức cần cậu phải nương tay."

Hùng Ưng lắc đầu, từ chối yêu cầu của Ôn Văn: "Mặc dù tôi không muốn gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn nhưng tôi biết bọn anh vẫn luôn bảo vệ nhân loại, nếu như không phải vì nguyên nhân của tôi, tôi thật sự muốn gia nhập với bọn anh."

Ôn Văn chơi thất vọng, lắc đầu nói: "Nếu cậu đã nghĩ như vậy thì tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu... có điều chiến đấu như vậy thực không thú vị, kế tiếp cậu phải cẩn thận, tôi muốn dốc toàn lực!"

Năng lượng màu tím đen bao bên ngoài cơ thể Ôn Văn trước đó đột nhiên bùng lên giống như ngọn lửa rực cháy bao quanh lấy người anh, làm anh trông như ma thần giáng thế.

Đồng thời vánh mắt của Ôn Văn hơi đỏ lên, làm cho cả người anh có khí chất ở giữa điên cuồng và lý trí, hiện giờ Ôn Văn đã tiến vào trạng thái giới hạn!

Hiện giờ tay phải của Ôn Văn chọn thể chất vô diện ma, tay trái chọn thể chất Nhan Bích Thanh, trong trạng thái giới hạn này, anh có thể sử dụng toàn bộ năng lực của hai con quái vật.

Ngoài ra năm ngón tay trên tay phải anh phân biệt chọn năm loại năng lực của quái vật, năm loại năng lực này theo thứ tự là:

'Khiên ánh sáng thần thánh' của thiên sứ Phổ Quang, có thể tạo ra khiên ánh sáng bao xung quanh cơ thể chống lại được tấn công của cấp Tai Nạn!

'Móng vuốt kinh hoàng' của khủng thủ ma, khi bàn tay đánh trúng đối phương có thể phóng ra ma lực sợ hãi, ngoại trừ lực phá hoại mạnh mẽ thì còn có thể loại trừ đi ý chí chiến đấu của đối thủ.

Về phần ba khả năng còn lại, theo thứ tự là 'hút dưỡng khí' của dê yêu hút dưỡng khí, 'phi tiêu bài tây' của tướng quân bài tây, và 'tạo hình chất lỏng' của công chúa hắc thủy!

Hai quái vật cấp Tai Nạn còn lại là quái vật địa cung và cô bé quàng khăn đỏ thì trên người bọn họ không có năng lực làm Ôn Văn xem trọng.

Vì thế hiện giờ chính là trạng thái mạnh nhất của Ôn Văn!

0.12123 sec| 2409.297 kb